HÃY BIẾT ƠN NHỮNG NGƯỜI COI THƯỜNG MÌNH



Tin tôi đi, tôi không nói điều quá vô lý đâu. Để tôi kể cho bạn nghe một vài câu chuyện.

>>> Cách đây nhiều năm lúc thi xong THPT rảnh rỗi tôi có đi làm phục vụ bàn. Công việc đầu tiên của tôi nên tôi rất hăng hái. Nhưng tôi vẫn bị xúc phạm bằng những câu chửi rất thậm tệ. ₫*#% làm ăn như thế à. Rõ ràng khách sai khi nhầm món oder nhưng lại thành nhân viên ghi sai. Vậy là tôi bị trừ lương. Trừ tiền nó không phải vấn đề lớn mà cảm giác oan ức bất công nó mới bực khó tả. Khi đó tôi tự nhủ mình làm thuê kiếm tiền mà, phải chấp nhận chứ. Tôi ước lúc đó tôi đủ dũng khí bỏ lại thẻ tên nói việc này quá bất công, cháu không làm nữa không cần tính lương! Nhưng với trí óc của đứa trẻ chưa đủ 18 tuổi tôi thầm tự động viên với lòng mình sau này mình sẽ đủ tiền ăn ở đây, sẽ gọi 10 bát như này để chê bai trả thù. Nhiều năm trôi qua tôi đủ khả năng ăn những nhà hàng cao cấp hơn nhưng tôi vẫn quay lại đó. Không phải với tâm thế trả thù mà thầm cảm ơn nơi này cho mình động lực vượt khó đi lên. Tôi nhận ra ở đó họ không sai, mà là tôi chọn sai chỗ, sai việc cần làm. Nên danh dự một người phục vụ bàn chẳng có gì đáng giá, mặc nhiên người khác có quyền coi thường.

>>> Rồi bớt nhiều năm hơn 1 chút. Tôi đi làm công ty nhiều nhân sự hơn, tôi vẫn giữ tinh thần tuổi trẻ hoà đồng. Nhân viên mới nào vào phòng ngoài nụ cười đón tiếp tôi còn nhiệt tình mua cơm, chỉ dẫn các việc hàng ngày. Ấy thế mà 1 ngày đẹp trời tôi phát hiện tôi bị nói xấu sau lưng nào là “ti hí mắt lươn như quân trộm cắp phường bất lương”. Nào là đen bẩn, nhiệt tình giả tạo. Ok tôi biết tôi xấu trai, nhãn quan tuỳ người nói xấu này cũng không vấn đề gì. Mà nghiêm trọng hơn là những lời vu cáo vô căn cứ về công việc, trình độ chuyên môn. Chuyện xảy ra nhiều năm rồi tôi không nhớ những lời bịa đặt vì nó không đáng lưu trong đầu. Nhưng từ đó sếp đã nghi ngờ năng lực của tôi. Nghi vấn đó hoàn toàn đúng bởi khi ấy tôi không tạo ra doanh số bằng người kia. Tôi thấy mình không hợp pha cung đấu công sở này nên tôi đã tự xin nghỉ. Và tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn “đối thủ” ấy. Bạn đã truyền động lực để tôi viết sách Facebook Marketing A-z, mở công ty, nghiên cứu thêm nhiều công thức riêng trên Facebook. Bất giác nhìn lại tôi đã đồng hành cùng Facebook tới giờ gần 10 năm. Tôi và khoảng 1000 học viên cùng hàng vạn độc giả đã nạp khá nhiều Vnđ để góp gần thay đổi hành vi mua hàng của người dùng Việt Nam.

>>> Trong 10 năm qua tôi đọc vô số lời mắng chửi, coi thường. Nào là lùa gà, nào khốn nạn, nào đểu giả. Nhưng chưa một lần tôi ngừng chiến đấu nghiên cứu thêm. Thường thì tôi kệ những lời đặt điều vô cớ. Lâu lâu tôi đăng lên một vài ảnh thấy rất vui khi có nhiều bạn bè bênh vực, ủng hộ. Căn bản tôi đã có niềm tin của riêng mình về phương pháp rồi, lại thêm động viên của ace nên mọi người yên tâm tôi sẽ rất lỳ. Sẽ còn nhiều nghiên cứu cải tiến trong nhiều năm tới về Digital cũng như Facebook . Tôi sẽ là người set quảng cáo tới cùng với bạn. Có lúc tôi thấy bực mình tôi lại tự nhủ ơ sao mất thời gian cho việc này nhỉ? Không việc gì phải hạ thấp mình đôi co với họ. Tôi muốn cho bạn biết rằng dẫu cả thế giới này coi thường bạn thì bạn cũng không được cùng suy nghĩ với họ, tự coi thường chính bản thân mình. Hãy coi đó là động lực đi tiếp chứng minh bạn không như người ta nói. Nếu bạn không chiến đấu tới cùng vì lựa chọn bạn cho là đúng, sẽ không ai tin lựa chọn đó.
Bất cứ tình huống nào, bất cứ thời điểm nào. Hãy nhớ rằng đừng tức giận xao động vì câu chửi rủa của người khác mà hãy cảm ơn họ. Vì đó là bàn đạp đưa bạn đi tiếp xa hơn.

ღღ lưu giữ kỷ niệm đẹp ღღ

#hộpnhạc #hopnhac #musicbox #hopnhacmusicbox #hopnhacgo #hopnhactrongsuot #hopnhacacrylic #hopnhacDIY #hopnhacdaycot #hopnhacquaytay #phale # thuytinh #quatangtinhyeu #quatangtinhnhan #tinhyeu #tinhnhan #quatang #kyniem #quakyniem #vatkyniem #DIY

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn